Nói với mùa đông...
Những ngày qua, mưa không ngớt hạt và đồng bãi mênh mông nước. Bản tin dự báo thời tiết liên tục cập nhật… Trên facebook, zalo, các kênh truyền thông ngập tràn hình ảnh mưa, lụt, sạt lở… Day dứt, xót xa và chạnh lòng. Vậy là mùa đông về. Chẳng thể ngồi đếm mưa rơi. Bởi vì tiếng mưa cứ rả rích, lâm thâm với muôn ngàn giọt nhớ, giọt thương. Thường những cơn mưa mùa đông làm dịu ngọt lòng người đến se sắt, yên ắng biết bao điều. Và có lẽ, cũng trĩu nặng nỗi niềm khi nghe mùa đông gõ bước thời gian.
Đông về đan áo ấm... |
Tôi đứng lặng nhìn mưa trắng xóa, những bọt bong bóng vỡ òa trên mặt nước. Chiều qua mau. Ai cũng lặng lẽ đi về trong làn mưa. Theo hướng gió, mưa rơi nghiêng qua kẽ lá. Chợt nhớ ai đó nói rằng, hứng lòng bàn tay để mưa đoán vận may cuộc đời mà lòng thấy như có chút gì đó phấp phỏng, đợi chờ. Và đêm. Đêm đông dài và sâu. Từng giọt mưa vẫn đều đặn theo thời gian. Tôi nhẩm thầm đếm mưa rơi, bất chợt, cảm thấy mình quá đổi… vô duyên, ai lại đi đếm mưa rơi, rồi lại gom nỗi nhớ với biết bao nhiêu điều để nhớ. Có những đêm đông, thao thức không ngủ rồi chợt nhận ra bao điều kỳ diệu đã qua bao mùa. Xin đừng lỗi hẹn với những khoảnh khắc như thế, để thấy rằng đêm đông dài đã cho ta thật nhiều cảm xúc, nghĩ suy. Ở cái xứ sở miền Trung nắng mưa bão lũ khắc nghiệt này, mỗi năm vẫn có bốn mùa xuân – hạ - thu – đông. Thế mà lạ thay, mỗi lần mùa đông thì thầm gõ cửa nhân gia đất trời thì không gian lại như ngưng đọng, thời gian như chậm rãi trôi. Mùa đông trôi qua trong những cơn mưa dầm dề lê thê, những trận lụt nước tràn mênh mông đồng bãi, những cơn gió lạnh se sắt…
Đông về với bầu trời xám xịt mây mù. Hình như ngày ngắn lại cho đêm dài thêm nên bắt gặp trên phố gió thoáng heo may với dòng người vẫn ngược xuôi vội vã. Ừ, thì mùa đông vẫn cứ làm tâm hồn mỗi người dường như yên tĩnh hơn. Đối diện với làn gió nhẹ, chút phảng phất cái se lạnh đầu mùa vừa rụt rè, khe khẽ như chạm khẽ, níu hồn người neo lại trong những ưu tư. Xác lập mùa đông là mùa có nhiều hoài niệm nhất. Vậy đó mà đông về, tôi lại quay quắt nhớ tháng ngày xưa cũ, nhớ tuổi thơ quê nghèo đã đi qua. Là nhớ những đêm mưa nước trút xuống ngôi nhà mái tranh, đôi khi tỉnh dậy giữa đêm khuya nghe tiếng thở dài lo lắng của ba mẹ. Những vất vả, gian truân đời ba, đời mẹ, nhọc nhằn sớm hôm mẹ, trong những mùa đông ấy sau này lớn lên tôi càng hiểu hơn. Mùa đông những năm thơ bé ấy bây giờ là mùa nhớ, đong đầy yêu thương bàn chân trần nứt nẻ ngày nào của ba mẹ bấm trên mảnh đất quê. Dáng mẹ, dáng cha liêu xiêu một đời tần tảo, như cõng cả mùa đông nặng trĩu lo toan nuôi dạy con cái... Để bây giờ, đi qua hơn nửa đời người, nhìn lại tôi càng khẽ lắng nghe mùa đông thầm thì, để những ký ức lại ùa về miên man trong nỗi nhớ. Lại thèm bước chân ai đi qua triền cỏ mùa đông, thèm bếp lửa củi hồng, thèm bắp rang hay khoai lang xéo nóng hổi... Tất cả sao thân thương và ấm áp lạ thường, dù giữa ngày đông lạnh lẽo…
Bây giờ, mưa gió đã về. Nghĩa là mùa đông đã đến. Sứ mệnh của đông gieo vào đất trời, và gieo vào lòng người những bản hòa ca của sự chịu đựng, yêu thương và gắn bó, sẻ chia. Tôi tin mùa đông sẽ trên hành trình gieo mầm xanh hy vọng, để mỗi người lắng lại thức dậy lại cuộc đời có thêm niềm tin. Chợt vỡ òa trong tôi những câu thơ “Đông chuyển mình gió đổi chiều luống cuống/ Rối đêm dài cho nỗi nhớ đi hoang/ Cuộn vào đêm một chút gió thu vàng/ Cho đông tới nhẹ nhàng thay áo mới” là cách lưu giữ của riêng tôi lúc mùa đông về…
THẢO NGUYÊN