Chiếc khăn choàng bỏ quên trên phố núi
Những người đàn bà làm thơ thường có cách nhìn đầy thi ảnh, luôn mơ hồ, đa nghĩa. Họ muốn gửi gắm, ký thác nỗi lòng theo cách của mình, muốn bùng cháy để được là mình... Nguyễn Thụy Sơn giẫm bóng trong đêm, gùi cô đơn, đánh cược đời mình trong chiếc khăn choàng bỏ quên trên phố núi, “cứ xô nỗi buồn ngã vào lưng áo/ mây dệt trắng hồ/ trăng vỡ đầy đêm” để “giấu cô đơn vụng về sau búi tóc”...
(Nhà thơ Nguyễn Ngọc Hạnh chọn & giới thiệu)
Chiếc khăn choàng bỏ quên trên phố núi
Người đàn bà đi qua mùa không nắng ấm Vỗ về nâng niu chiếc bóng bằng chiếc khăn choàng màu đỏ Dịu dàng Đỗ Quyên Uống giọt sương khuya Người đàn bà giẫm bóng trong đêm Gùi cô đơn đi bên xe thổ mộ Đánh cược đời mình bên kia con dốc đổ dài ...
Thở chậm Bước chậm Bóng người đàn bà vụn vỡ trong đêm Thiền viện tịch nhiên kín cổng Ai hóa sương đêm về ngủ hiên đình Thiền sư ngồi diện bích Nến tàn đổ xuống trang kinh Bên kia giáo đường Chúa cô đơn trên cây thập giá giật mình!
Người đàn bà đi qua mùa không nắng ấm Giấu cô đơn vụng về sau búi tóc Chiếc khăn choàng bay về phía gió xổ tung Người đàn bà cặm cụi ngồi nhặt từng sợi ký ức đêm ba mươi đời mình cất vào túi áo Bên vệ đường Mimoza đang ngủ cựa mình như thiếu nữ dậy thì ú ớ những cơn mơ Hình như có ai Cứ xô nỗi buồn ngã vào lưng áo Mây dệt trắng hồ Trăng vỡ đầy đêm
Người đàn bà bước qua mùa nắng ấm Vội vã bỏ quên chiếc khăn choàng màu đỏ trên phố núi Đừng khuấy hồn ta Những đôi tình nhân bên thác Cam Ly Bên hồ Than Thở Những con đường dốc quanh co phố Chật nỗi đời, hồn như bia cổ
Có nỗi nhớ vừa ngang qua phố Mây có về cho nắng quá giang.
NGUYỄN THỤY SƠN |