Báo Công An Đà Nẵng

Lớp học bên cột mốc biên cương

Thứ năm, 02/06/2016 09:28

(Cadn.com.vn) - Điểm trường thôn Ch'nóc - Trường Phổ thông dân tộc bán trú (PTDTBT) THCS và TH xã Ch'ơm (xã biên giới Ch'ơm, H. Tây Giang) nằm bên cột mốc biên giới Việt - Lào được xem là điểm trường xa xôi, cách trở nhất của tỉnh Quảng Nam. Nơi đây có những thầy cô giáo cắm bản, những học trò lam lũ khi mới lên 4, lên 5. Biên giới xa xôi, cách trở nhưng tất cả những điều mà thầy cô giáo và con em địa phương đang nỗ lực đều thể hiện khát vọng dạy chữ và học chữ.

 

Bám bản, bám lớp dạy học

Từ trung tâm xã biên giới Ch'ơm, chúng tôi đánh vật với con đường đất, đá đầy hiểm trở vào thăm điểm trường phía biên giới Việt - Lào. Những người giáo viên huyện biên giới Tây Giang gọi điểm Trường PTDTBT THCS và TH xã Ch'ơm là ngôi trường ốc đảo vì nằm ở địa bàn biệt lập và ngay sát đường biên giới Việt - Lào. Nơi đây, ngoài người dân bản địa thì chỉ có dấu chân của những giáo viên và bộ đội biên phòng.

Điểm trường nằm nép mình ngay đầu thôn Ch'nóc là nơi học tập chung cho trẻ mẫu giáo và học sinh tiểu học. Điểm trường có tổng cộng 31 học sinh và 3 giáo viên trực tiếp đứng lớp. Đa số những thầy, cô giáo ở đây tuổi đời còn rất trẻ. Đặt chân vào lớp mẫu giáo khi cô trò đang say mê học tập, những tiếng ê a vang vọng cả núi rừng. Chúng tôi không khỏi xúc động khi nhìn những đôi chân trần nhem nhuốc đến lớp, đôi dép cũ kĩ sạm màu, quần áo lấm lem. Điều đó, giúp chúng tôi thấu hiểu những khó khăn, thiệt thòi mà các em học sinh nơi đây gánh chịu.

Thầy Coor Bình là người có thâm niên dạy học ở điểm trường này. Thầy tiếp chuyện: Học sinh ở đây tội nghiệp lắm! Cả năm đến lớp hầu như mỗi em chỉ có một bộ đồ duy nhất. Có nhiều em không có đến nổi một đôi dép mà đi. Thầy chia sẻ: "Điều kiện sinh hoạt khó khăn thiếu thốn, đã có lúc khiến tôi chùn bước. Nhưng nhờ có đồng nghiệp động viên, chia sẻ nên sau một tháng quen trường, quen lớp thì ý nghĩ đó trong đầu tôi tan biến từ lúc nào không biết. Thay vào đó tôi muốn mình phải cố gắng hơn nữa, phấn đấu hơn nữa, để mong sao bù đắp lại những thiệt thòi của các em học sinh nơi đây".

Cũng mang tâm trạng như thầy Bình, cô giáo A Vô Thị Ngôi - giáo viên mầm non, chia sẻ: "Những ngày đầu về đây công tác, mọi  thứ đều rất xa lạ, cảm thấy cô đơn, buồn tủi, đôi khi như thấy mình bị lạc lõng giữa rừng sâu vô tận. Những lúc ấy, tôi muốn từ bỏ tất cả để về với ngôi nhà mà ở đó ấm áp tình yêu thương của những người thân yêu nhất. Nhưng có lẽ, tình thương yêu đối với những học sinh nghèo khó nơi đây lớn hơn nhiều nên đã níu chân tôi trong suốt thời gian qua".

Thầy giáo Coor Bình đang hướng dẫn học sinh học bài.

Bất chấp gian khổ, hiểm nguy

Yêu thương học trò, mến thương dân bản, cô A Vô Thị Ngôi quyết đinh gắn bó cuộc đời mình với bản làng xa xôi này và kết hôn cùng một chiến sĩ bộ đội người địa phương. Cô Ngôi cho biết: "Điều kiện sinh hoạt ở đây vô cùng khó khăn, thiếu thốn. Muốn có mắm muối, lương thực thì phải xuống tận trung tâm xã để mua. Cũng vì thế mà cứ đến cuối tuần, các thầy, cô giáo tranh thủ thời gian vào xã để mua sắm đồ ăn thức uống dùng cho cả tuần. Cứ mỗi lần xuống núi là một lần tra tấn thể xác. Con đường nhỏ lởm chởm đất đá, nhiều đoạn quanh co hiểm trở, mùa nắng thì có thể đi xe máy nhưng vào mùa mưa thì chỉ có cách duy nhất là cuốc bộ. Mỗi lần như thế phải mất nửa ngày vào ra".

Khó khăn bủa vây là vậy, nhưng với tình yêu nghề, yêu trẻ, những thầy giáo, cô giáo nơi đây đã động viên nhau bám bản, bám trường. "Chúng tôi cứ động viên nhau rằng phải "có duyên lắm" mới được về bản nghèo, có sứ mệnh gieo chữ ở vùng sâu nên tất cả cùng phải cố gắng. Ước muốn lớn nhất của chúng tôi giờ đây là các em được học tốt, học giỏi, không phải chịu cảnh bỏ học giữa chừng", cô Ngôi  tâm sự.

Chúng tôi cảm phục sự hy sinh thầm lặng của những người giáo viên vùng cao nơi đây. Dẫu cuộc sống có khó khăn, khắc nghiệt nhưng họ vẫn kề vai sát cánh cùng nhau trong sự đoàn kết, thương yêu, giúp đỡ chí tình của tập thể, để hoàn thành tốt nhiệm vụ. Kể từ ngày có trường, có lớp, có người giáo viên cắm bản, các thế hệ con em dân bản không chỉ đã đọc thông, viết thạo, mà có người học giỏi, ra huyện, xuống tỉnh học tập. Đáp lại sự hy sinh thầm lặng của những người giáo viên, bà con dân bản luôn dành cho họ những tình cảm chân thành, ấm áp. Quan trọng hơn cả là ý thức của bà con đã thay đổi, từ chỗ không cho con em đi học, nay chuyển sang động viên, ủng hộ chúng đến trường học chữ.

"Con đường phát triển giáo dục xã biên giới Ch'ơm là hành trình chiến đấu với "giặc đói, giặc dốt" của bao thế hệ đội ngũ cán bộ, giáo viên; là cuộc trường chinh của những thầy cô giáo từ miền xuôi mang ánh sáng văn hóa đến với tất cả các bản làng biên giới xa xôi. Bởi vậy, dẫu cuộc sống còn bộn bề khó khăn nhưng mỗi giáo viên nơi đây đều có chung suy nghĩ đã một khi bước chân vào nghề thì nguyện cống hiến hết mình vì sự nghiệp giáo dục vùng khó, dành hết tình thương yêu đối với con em đồng bào dân tộc thiểu số", chúng tôi nhớ mãi lời tâm sự của thầy giáo Coor Bình lúc chia tay.

Khải Minh