Mãi một tình yêu Hà Nội!
Tháng mười đã về trên những nẻo đường Hà Nội mùa thu. Trời thu Hà Nội tháng mười đầy nắng vàng, tràn ngập niềm vui cùng với những nụ cười tháng mười phơi phới như một ngày thu tháng mười năm nào của mùa thu lịch sử 1954, người dân thủ đô chào đón đoàn quân trở về giải phóng quê hương. Phố phường Hà Nội đã sạch bóng quân viễn chinh sau chiến thắng Điện Biên Phủ vang dội, một mốc son chói lọi của lịch sử dân tộc Việt nam anh hùng. Tên lính Pháp cuối cùng đã phải rời đi trong một ngày thu tháng mười Hà nội. Hà nội tháng mười ngày đó, bây giờ vẫn hiện hữu những mùa thu chiến thắng. Hà nội tháng mười trong xanh trong những nụ cười ấm áp, trong lung linh nắng thu. Ta lắng nghe tiếng mùa thu về trong khúc hát của miền sâu thẳm sắc xanh Hà nội tháng mười:
"Xanh xanh thẳm bầu trời xanh Hà nội
Hồ Gươm xanh như mái tóc em xanh
Thân thương quá nụ cười người Hà nội
Đã gặp rồi mà bồi hồi nhớ mãi, Hà Nội ơi…"
(Trời Hà Nội xanh- Văn Ký)
Trời thu Hà Nội tháng mười thật đẹp, nắng mùa thu tháng mười nhẹ tênh, bầu trời mùa thu tháng mười trong xanh, nụ cười người Hà Nội tươi đẹp như nắng vàng mùa thu đang tràn ngập mảnh đất ngàn năm vạn vật linh thiêng, hào hoa. Hương mùa thu tháng mười Hà nội ngọt ngào đến nỗi ta như cảm nhận được:
"Hà nội tháng mười thơm khe khẽ lên môi
Màu áo đỏ một chiều phai nắng
...Tôi đi qua tháng mười"
Cũng với hương hoa sữa ngọt ngào, cũng với màu vàng diệu vợi sắc nắng của "Sắc thu nhuộm vàng ánh mắt" , cũng với những chiều Hồ Tây có "Cây lộc vừng bừng lên vàng soi vào hồ xanh mắt ngọc", nhưng với tháng mười của Hà nội còn chan chứa bao nỗi niềm của một Hà nội anh hùng, bừng lên sức sống mãnh liệt của những con người Hà nội nhớ về một tháng mười của một mùa thu lịch sử, của một tháng mười lịch sử khi cả Hà nội tràn ra khắp phố đón chào đoàn quân chiến thắng trở về với những bó hoa tươi thắm, cờ đỏ Cách mạng bay cao trong gió thu Hà nội mà đẹp nhất vẫn là những nụ cười tươi rạng rỡ, những ánh mắt ngời sáng mãi mãi không thể phai mờ trong ký ức của những người Hà nội để "ta chưa quên, ta chưa quên một mùa thu Hà nội vùng lên, Hồng hà cuộn sóng…" .
Làm sao ta có thể quên những mùa thu đã đến với mảnh đất linh thiêng với bao vẻ đẹp lung linh tuyệt vời của thủ đô linh kiệt ngàn năm văn hiến, những con người Hà nội hào hoa lịch lãm với những góc phố thân quen, yêu dấu để ta có mãi một tình yêu đối với Hà Nội, với mùa thu Hà Nội, với những ngày tháng mười đong đầy bao cảm xúc xen lẫn niềm tự hào, niềm tin vào một thành phố Hà Nội vì hòa bình, vì tình hữu nghị của những người Hà Nội thân thiện, nhân ái. Bao mùa thu đã đến và đã đi qua Hà nội, bao tháng mười đã về cười trong ánh mắt người Hà nội và khắc mãi vào tâm khảm ta những linh thiêng của vạn vật, của cỏ cây, của những sắc hương của mùa thu Hà nội, những xao xuyến bồi hồi khi từ trong ta ký ức tháng mười lại sống động bừng sáng niềm vui của tháng mười tràn ngập niềm vui, tràn ngập hoa tươi, cờ đỏ, tràn ngập nụ cười người Hà nội. Những tháng mười Hà Nội cứ hiện hữu mãi trong ta những dòng chảy cảm xúc tuôn trào cùng với những hình ảnh Hà Nội mà ta có thể hình dung ra thật rõ ràng:
"Tháng mười rồi, cơm nguội vàng nắng xiên
Lá rơi kín lối người xa quên bước
Hồ Tây sóng gợn...
(Lương Đình Khoa)
Và dù ta có đi đâu, về đâu các nẻo nhân gian này ta cũng không bao giờ có thể quên được những mùa thu Hà Nội đẹp như thực như mơ, như những giấc mơ có tháng mười Hà Nội:
"Xa Hà nội em có nhớ mùa thu
Ban mai từng chuyến xe hoa ngõ nhỏ
Gánh hàng rong bâng khuâng phố cổ…
Chỉ mình anh nhớ gió… tháng mười ơi !"
Và :
" Hà nội mùa thu, nỗi nhớ cứ chơi vơi
Để trong anh, trong em - Mùa thu dịu dàng lắm !"
Bởi:
Có phải em mùa thu Hà nội
Nghìn năm sau ta vẫn níu bóng quay về"
(Có phải em mùa thu Hà Nội- Tô Như Châu )
Và tháng mười của mùa thu Hà nội năm nay, sau 63 mùa thu qua ta vẫn nhớ về mùa thu lịch sử năm nào để những người Tràng An thanh lịch luôn hướng tới những mùa thu Hà Nội có tháng mười tươi tắn những niềm tin và chan chứa niềm hy vọng tương lai.
Ngọc Lan