Báo Công An Đà Nẵng

Phía mong manh

Thứ sáu, 07/08/2020 16:46

Tôi và bạn sinh ra ở cùng một miền quê nghèo, ngày ngày đi học trên những con đường đất sình lầy lấm lem. Chiều chiều lại rủ nhau ra đồng học bài, bắt bươm bướm. Rồi hai đứa lớn lên chọn hai con đường gắn với đam mê khác nhau. Bạn thích màu áo trắng bác sĩ, còn tôi lại thích trẻ con nên quyết định chọn nghề cầm phấn. Thời gian như gió thổi, chúng tôi mỗi người ở mỗi thành phố khác nhau.

Ảnh minh họa. 

Đợt dịch bùng phát mạnh, nên bạn tình nguyện về thành phố tôi để chữa trị cho các bệnh nhân. Cuộc sống luôn có những điều bất ngờ, ngỡ đâu gặp lại nhau như thế chúng tôi sẽ vui mừng khôn xiết, mời nhau bữa cơm chén trà. Nhưng không, chúng tôi hàng ngày phải nhìn nhau qua cái màn hình nhỏ xíu của chiếc điện thoại. Tôi cảm nhận được giọng nói mệt mỏi của bạn, sau những đêm dài mất ngủ. Tôi cảm nhận được sự hốc hác của bạn trong đôi mắt và bên dưới là chiếc khẩu trang y tế.

Không như những lần trò chuyện trước, chủ đề của chúng tôi là trai đẹp, là niềm vui trong cuộc sống và công việc. Thỉnh thoảng chúng tôi lại hẹn nhau cùng về quê, vào những dịp nghỉ. Còn bây giờ, cuộc sống của tôi, của bạn và của biết bao người khác tràn ngập trong nỗi lo âu. Những giờ giải lao hiếm hoi ở bệnh viện, bạn gọi điện cho tôi, bạn kể những câu chuyện cảm động mà chỉ có người nơi đầu chiến tuyến chống dịch mới hiểu được. Và đã bao lần tôi bật khóc. Bật khóc vì cảm động.

Sự sống và cái chết mong manh quá đỗi. Không ai biết được rằng, một cơ thể đang khỏe mạnh cũng có lúc gục ngã. Không ai biết trước được rằng, lần nói chuyện với người thân, có thể đó là lần cuối nếu nhiễm phải dịch bệnh ở mức độ nguy hiểm. Câu nói bông đùa của bạn nhưng đủ sức khiến tôi day dứt và suy nghĩ mãi: Lỡ như mình nhiễm bệnh thì sao? Lúc đó, tôi chỉ có thể nhìn bạn, động viên và an ủi bạn, cũng là an ủi chính tôi. Không sao đâu, rồi mọi chuyện sẽ ổn, cuộc sống sẽ trở về quỹ đạo như trước, những chuyện tốt đẹp sẽ đến.

Tôi tự hứa với bạn, khi hết dịch thì việc đầu tiên chúng tôi làm là cùng nhau trở về quê. Cùng đạp xe ra thăm cánh đồng lúa chín và nhâm nhi những món ăn mang hương đồng cỏ nội của quê hương.

Nhớ lại những tháng ngày bình yên, trong đại lộ ký ức của chúng tôi có biết bao kỷ niệm đẹp. Đó là những lần cha tôi nhặt được vài ba tổ chim về làm món trứng chiên, hay thèm quay quắt đĩa chuối chát với con gà nướng, đĩa ốc xào ớt cay cay nơi đầu lưỡi. Và những chiều mưa, chúng tôi ngồi bậc cửa nghe mưa rơi, ngắm cây hoa tường vy rụng cánh lả tả trước hiên nhà. Đời bình yên biết bao nhiêu. Có lẽ, cuộc sống này ngoài tình yêu ra thì tình bạn cũng đẹp muôn phần. Có bạn mọi nỗi buồn như vơi đi, và niềm vui được nhân lên.

Mỗi ngày nghe ngóng tin tức về dịch bệnh, tôi càng lo lắng nhiều hơn. Tôi lo cho những đứa trẻ có người thân bị nhiễm dịch, rồi chúng lại bơ vơ thiếu tình thương. Tôi thấy thương cho những người cha, người mẹ già nơi quê nhà, khi họ có con đi lập nghiệp nơi xa. Tôi thương cho những gia đình khốn khó. Bình thường họ đã nghèo, thiếu cái ăn, cái mặc. Rồi dịch bệnh kéo đến, vốn nghèo khó họ lại càng nghèo khó hơn.

Và tôi thương cho bạn tôi, thương cho đội ngũ y bác sĩ ngày đêm cống hiến hết sức mình cho Tổ quốc. Họ là những người hùng trong việc đối mặt với cái chết do dịch bệnh gây ra.

Không như mọi khi, chào ngày mới của tôi bắt đầu bằng trang giáo án, bằng ổ bánh mỳ của chị hàng xóm quen thuộc. Bây giờ, mỗi sáng mở mắt thức giấc, tôi sờ soạng đôi kính của mình để đọc tin tức, nghe ngóng mọi thông tin về dịch bệnh. Số người nhiễm ngày càng gia tăng. Nơi tôi ở, nhà nhà đóng kín cửa, người người thấp thỏm nhìn nhau.

Tôi cảm nhận cuộc sống lúc này sao mong manh quá đỗi. Cuộc sống mà ai cũng chuẩn bị cái tâm thế như là lần cuối được sống. Lần cuối nói chuyện với nhau. Lần cuối gặp nhau. Lần cuối nhìn nhau. Bởi nếu phát hiện bản thân nhiễm bệnh thì không còn cách nào khác, tự đến bệnh viện cách ly trong nỗi hốt hoảng của người thân. Rồi có những anh Bộ đội, anh Công an thương nhớ gia đình nhưng chỉ lẳng lặng nhìn con qua ô kính cửa. Nỗi buồn như trải dài trên những cung đường, nơi vắng bóng người qua lại, nơi chỉ có những chiếc lá vàng khẽ chạm mặt đất.

Sáng sớm, chuông điện thoại reo, bạn vui sướng khi thông báo cho tôi có thêm vài ca bệnh đã được chữa khỏi. Và niềm hạnh phúc ngập tràn trong căn phòng bé nhỏ tôi đang ở. Câu chuyện về hạt giống niềm tin còn sót trong chiếc hộp thần kỳ, ngày thơ ấu tôi hay đọc, bây giờ nó lại hiện về trong tâm trí tôi. Dù ở hoàn cảnh nào đi chăng nữa, dù cuộc sống có vùi dập đến đâu, mỗi chúng ta chỉ cần có niềm tin thì có thể vượt qua...

THÂN THỊ THANH TRÂM