Xách ba lô lên… đi không định trước
Càng ngày, đi du lịch càng được ưa chuộng, bởi cuộc sống dễ dàng hơn, đất nước tươi đẹp và con người thì lúc nào cũng muốn khám phá vùng đất mà mình chưa bao giờ đặt chân đến. Đi du lịch theo cách đặt hẳn một tour trọn gói ở những điểm đến xa xôi, nhằm bảo đảm điều kiện đi lại, ăn ở.
Tuy nhiên, thường thì một tour như thế rơi vào tình trạng "mười người mười ý" và các đơn vị tour thường phải bảo đảm giờ giấc cũng như điểm đến đi theo lịch trình. Cho nên, vác ba lô lên và muốn đi đâu tùy ý thật sự là cuộc hành trình không định trước và mang đến cho chính chúng ta những điều bất ngờ.
Tôi đến Đà Lạt rất nhiều lần trong năm, do các điểm du lịch quá quen nên cứ lên xe và đi, và chính vì thế mà tôi đã khám phá ra một Đà Lạt hoàn toàn khác lạ, một Đà Lạt trên những bước chân đi. Tỷ dụ tôi cứ phóng xe đi Tà Nung mà không biết nơi đó có gì. Để rồi gặp cả vườn hoa tam giác mạch ở chùa Vạn Đức. Tôi tiếp tục đi và gặp cả một vườn hoa hướng dương mà chỉ vì lý do hoa nở muộn, chủ nhân để lại cho khách tham quan. Trong cái lần đi không định trước đó, tôi đã ngắm nhìn cả vườn hoa cẩm tú cầu trong khi đi tìm vườn hồng nào đó ở Trại Mát. Và đã lạc lòng giữa không gian trực hồng diễm tuyệt vào mùa Mai Anh Đào ở Lạc Dương.
Tất nhiên là mỗi người có một cách chọn lựa để tận hưởng chuyến đi của mình, riêng tôi thì rất thích thú trong việc thuê một chiếc xe máy, mở định vị trên điện thoại và bắt đầu đi. Lần trước, đi Sa Pa theo tour gần như tôi chỉ biết mỗi con đường Fan Xi Păng và khu vực nhà thờ Sa Pa. Trở lại, tôi tự đặt cho mình một khách sạn tại đường Mường Hoa sau khi lên mạng xem, đặt hẳn một chiếc xe máy cho cuộc hành trình… đi đâu tùy thích. Vì thế, tôi đã khám phá những cánh đồng lúa vàng đẹp chao nghiêng đất trời, vượt qua những buôn làng bất ngờ và được ăn một bữa cơm ngon với gà bản, heo bản nướng mà không dự định trước. Tôi cũng đã tìm cách tới bãi đá cổ và theo con dốc thoai thoải để tới dòng sông Mường Hoa huyền thoại mà người ta đồn rằng ở nơi đó có những viên sỏi hẹn ước, ai nhặt đem về trao tặng cho người mình yêu thì mối tình đó vững bền hết kiếp.
Bản làng ở Kon Tum . |
Bạn và tôi có những chuyến đi không định trước. Và khi tới một địa danh, một vùng đất mới, đôi khi chỉ là một làng quê trong buổi chiều nắng nghiêng về, lũ trẻ tung tăng trên cánh đồng lúa chín ươm vàng, hay tạt vào một ngôi nhà không hề quen biết, cùng ngồi trên chiếc chiếu trải ra bên hiên nhà uống ly trà ngon, đã là vui. Tôi bất chợt thuê một chiếc taxi đi vào tận buôn Kon Kơ Tu ở Kon Tum, rồi len vào từng nhà, ngắm nhìn con dốc với những người bản địa cần mẫn ra sông gùi nước, gặp lúc tan trường các em học trò đi về trong nắng chiều hồn nhiên. Đó là những bức tranh quê hương đẹp. Rồi tôi tẩn mản thuê xe vào làng hoa Quảng Bá, Hà Nội chỉ để ngắm hoa. Tôi leo lên một ngọn đồi trong cuộc hành trình sương còn mờ ở Đà Lạt chỉ để ngắm nhìn cỏ tuyết. Và cả sự tò mò khi gặp tấm bảng gỗ ghi dòng chữ: "Bạn không lấy gì của tôi ngoài những tấm ảnh. Bạn không để lại gì cho tôi ngoài những dấu chân" ở Phong Nha- Kẻ Bàng. Rồi rạng sáng ở Quảng Bình, cùng chen vào chợ cá để nghe cái huyên náo rất đời thường, tò mò leo lên Lũy Thầy nay thành phế tích, nhất định thuê xe để tới Nhà thờ Tam Tòa nằm bên dòng Nhật Lệ nay chỉ là loang lỗ bể dâu.
Xách ba lô lên mà đi. Những cuộc hành trình đôi khi chỉ với chiếc xe máy với cung đường Cam Ranh- Vĩnh Hy hay vượt cả mấy chục lần ngọn đèo Khánh Lê, rồi đèo Phượng Hoàng. Đến Buôn Đôn trong mùa me chín vì nơi này trồng rất nhiều me, đi tiếp tới mộ Vua voi Khun Ju Nốp, gặp cả cánh rừng thu buồn trơ nhánh và mênh mông cỏ màu đỏ, giật mình vì chỉ có mỗi lá cây giá tỵ to vẫn xanh như muốn che bóng mát cho người. Đi, len vào dòng sông SêRêPốc gặp những thiếu nữ dân tộc hồn nhiên té nước hoặc ngủ lại nhà sàn một đêm, để nghe gió đại ngàn len qua trăm ảo mộng. Hoặc ngẩn ngơ với con đường Huế với biết bao nhiêu loài cây không biết tên, thuê hẳn một chiếc xe thồ cùng ghé đường Trần Cao Vân chỉ để ăn bánh nậm, bánh bèo, bánh bột lọc, cơm hến, bún bò và chè Huế. Hay xem trên google rồi tìm ra nhà vườn Huế để biết rằng khi chủ nhân qua đời, cây cỏ trong vườn cũng phải thắt khăn tang.
Những chuyến đi rồi sẽ qua. Và lại mong có một chuyến đi khác. Vác ba lô lên và cứ đi.
K.V.T