Nhớ Ngã ba Đồng Lộc!
(Cadn.com.vn) - Tháng 7 lại về, tôi chợt bâng khuâng nhớ Ngã ba Đồng Lộc. Vậy mà đã 5 năm qua nhanh... Tôi thật may mắn khi được mời tham gia chuyến đi thực tế tại Ngã ba Đồng Lộc vào những ngày cuối tháng 9-2007 do Báo Công an TP HCM tổ chức sáng tác ca khúc và thơ làm lời cho ca khúc nhân sự kiện 40 năm Ngã ba Đồng Lộc.
Tuy rất lười trong chuyện "so bút" trên văn đàn, nhưng là người vốn yêu lịch sử, đặc biệt chú ý đến những sự kiện lịch sử của đất nước, hoạt động liên quan đến Ngã ba Đồng Lộc đã thu hút sự chú ý của tôi. Hình ảnh 10 cô gái tươi xinh, ngây thơ, hồn nhiên và trắng trong như ngọc đang nói cười vô tư bỗng chốc biến mất vào mây trời chỉ sau một loạt bom nổ... Nhìn dưới góc độ nào thì chiến tranh cũng đều tàn khốc.
![]() |
Đền tưởng niệm Ngã ba Đồng Lộc. |
Tôi tìm đọc lại hàng trăm trang tư liệu về sự kiện lịch sử này. Rồi miên man trong sự suy tưởng của mình để viết về Ngã ba Đồng Lộc, viết về 10 cô gái thanh niên xung phong, mà lẽ ra nếu không có chiến tranh họ có thể trở thành những sinh viên trong giảng đường, những công nhân trong nhà máy hoặc là những thôn nữ dịu dàng dưới rặng tre xanh giữa làng quê thanh bình. Xa hơn nữa, họ là những người mẹ hạnh phúc bên gia đình... Tôi viết về 10 cô gái Ngã ba Đồng Lộc với ước muốn những điều tốt đẹp cho quê hương Việt Nam, viết trong lời nguyện cầu thế giới này đừng xảy ra chiến tranh, đừng có những câu chuyện như ở Ngã ba Đồng Lộc... Khi những bài thơ của tôi được chọn đăng trên website của Báo Công an TP HCM, nhạc sĩ Quỳnh Hợp ở Đài tiếng nói Nhân dân TP HCM đã liên lạc và đề nghị "độc quyền" phổ những bài thơ này. Thật ra, cùng một đề tài mà viết đến ba bài thơ đã rất khó. Nhạc sĩ Quỳnh Hợp qua email đề nghị cần có một bài thơ bao quát được sự kiện, lời lẽ bình dị nhưng dễ gây xúc động hơn. Điều này quả thật không đơn giản chút nào.
![]() |
Tác giả ở Nghĩa trang Mười cô gái Ngã ba Đồng Lộc. |
Thế rồi vào một đêm trực ở bệnh viện, nửa đêm trong giấc ngủ chập chờn, tôi cảm giác như có ai đó, dường như là một cô gái đang đến đứng ở đầu giường khe khẽ gọi. Tôi choàng tỉnh. Suy nghĩ sáng lên trong đầu tôi đây là một cơn mơ. Cơn mơ này có thể đến từ sự ám ảnh của các o ở Ngã ba Đồng Lộc mà tôi đang "đeo đuổi" để viết. Không hiểu sao sau cơn mơ đó tôi lại viết rất nhanh một bài thơ khác về Ngã ba Đồng Lộc với tựa đề "Như mười đóa hoa thơm".
NHƯ MƯỜI ĐÓA HOA THƠM Ai về thăm dòng sông La Mãi mãi đôi mươi, mười tám Có O đêm về nhớ mẹ Mười O xung phong năm ấy MAI HỮU PHƯỚC |
Gần một năm sau, vào những ngày cuối tháng 7-2008, tôi lại có dịp ra Ngã ba Đồng Lộc tham dự kỷ niệm 40 năm sự kiện Ngã Ba Đồng Lộc. Một chương trình kỷ niệm diễn ra hoành tráng với hơn chục ngàn người tham dự. Tôi đến thắp cho mỗi o một nén nhang. Hoàng hôn đang sậm màu phía chân núi, ngắm nhìn di ảnh, tôi chợt rưng rưng khi nhận ra từng nét mặt tinh khôi của các o với làn môi như đang mấp máy nói với mọi người rằng: Điều hạnh phúc nhất của chúng ta là chiến tranh đã qua rồi...
Đà Nẵng, tháng 7-2012
Mai Hữu Phước