Tưởng nhớ và tôn vinh nhà thơ tài hoa
(Cadn.com.vn) - Kỷ niệm 100 năm ngày sinh của nhà thơ Hàn Mặc Tử (22-9-1912 – 22-9-2012), những ngày qua, UBND tỉnh Bình Định phối hợp với Hội Nhà văn Việt
Thi sĩ Hàn Mặc Tử, tên thật là Nguyễn Trọng Trí, sinh ngày 22-9-1912 tại làng Lệ Mỹ, TP Đồng Hới (tỉnh Quảng Bình), nhưng gần trọn cuộc đời mình gắn với đất Quy Nhơn, ông là một trong những nhà thơ khởi xướng phong trào Thơ Mới (1932 – 1945); người khai sinh “trường thơ loạn”, “thơ điên”... Gần cả cuộc đời phải chống chọi với bạo bệnh, cũng là gần trọn cuộc đời, Thi sĩ luôn đấu tranh cho khát vọng được sống, được yêu đến quằn quại, đau đớn. Tuy nhiên, cũng nhờ những đau khổ trong cuộc đời mà Thi sĩ họ Hàn đã để lại cho đời rất nhiều kiệt tác thơ.
Thi sĩ họ Hàn mất khi mới 28 tuổi (1940), hiện mộ ông được an táng trên đồi Thi Nhân (TP Quy Nhơn).
![]() |
|
Hàn Mặc Tử vẫn là một “hiện tượng thơ”
Tại Hội thảo 100 năm sinh nhà thơ Hàn Mặc Tử, nhà thơ Nguyễn Quang Thiều - Phó chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam nói: Hàn Mặc Tử sinh ra cách đây tròn 100 năm và đã mất đi cách đây 72 năm, và đây không phải là lần đầu chúng ta bàn về thi sĩ tài hoa bạc mệnh này, nhưng tất cả cứ như mới, vẫn như lần đầu tiên văn đàn nghiên cứu, đánh giá về “hiện tượng thơ” lỗi lạc này.
Sinh thời, nhà thơ Chế Lan Viên từng viết “Mai sau, những cái tầm thường, mực thước kia sẽ biến tan đi, còn lại chút gì trên đời này đáng kể, đó chính là Hàn Mặc Tử”... Đến như Xuân Diệu, sau nhiều thập kỷ của phong trào Thơ Mới, thơ của ông ngày càng kén người yêu. Hay như Bích Khê, Quách Tấn, Thâm Tâm... ít nhiều thơ đều có hiện tượng xao nhãng với lớp trẻ ngày nay. Nhưng với Hàn, tuyệt nhiên có điều lạ là càng về sau, người mộ điệu thơ ông càng nhiều, càng đằm thắm mà không phân biệt giới tính, lứa tuổi, tầng lớp. Còn nhà lý luận phê bình Phan Cự Đệ đã từng đánh giá về Hàn Mặc Tử “Trong khoảng trên dưới một chục năm hoạt động trong thi đàn, Hàn Mặc Tử đã từ cổ điển, lãng mạn, tiến nhanh sang tượng trưng, siêu thực góp một phần quan trọng vào quá trình hiện đại hóa thi ca Việt
Hàn Mặc Tử đã dâng hiến đời sống chân thành, thảm khốc, ngắn ngủi của mình cho thi ca, đã để “hồn trào ra đầu ngọn bút, mỗi lời thơ đều dính não cân ta”. Còn nhiều điều lạ lùng trong thơ của Hàn Mặc Tử không thể nào nói hết. Gần đây, nhiều người phát hiện ra nhiều bài thơ của Hàn đọc xuôi, đọc ngược vẫn là thơ; bỏ bớt từ trước, từ sau rồi đọc xuôi, đọc ngược thì vẫn cứ là bài thơ với đầy đủ ý tứ.
Nhiều thế hệ người yêu thơ Việt
“Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời
Bao cô thôn nữ hát trên đồi
Ngày mai trong đám xuân xanh ấy
Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi”
... Chị ấy năm nay còn gánh thóc/ Dọc bờ sông trắng nắng chang chang” (Mùa Xuân chín).
Hàn Mặc Tử có tài tạo ra những âm vang kỳ lạ cho thơ. Đó là thứ thơ tạo nhạc, một thứ nhạc ma mị chiêu dụ lòng người, bởi trên dòng nhạc ấy là những thi ảnh lấp lánh dưới ngòi bút của một họa sĩ tài ba.
B.T
Cảm nhận “Chơi giữa mùa trăng” Chơi giữa mùa trăng do Ngày Mới ấn hành lần đầu vào năm 1941, và An Tiêm tái bản vào năm 1969. Mặc dù, trên bản in ngày 7-4-1969 ghi rõ: “Chơi giữa mùa trăng tập văn di cảo của Hàn Mặc Tử do nhà An Tiêm xuất bản theo sự thỏa thuận của thi sĩ Quách Tấn...”, song từ đó đến nay, mỗi khi nhắc về tác phẩm này của Hàn Mặc Tử, nhiều người vẫn còn phân vân, chưa thể xác định, đây thuộc thể loại văn học nào: tùy bút, tạp văn hay thơ xuôi? Có lẽ cũng chính từ nhìn nhận trên, nên phần lớn các nhà nghiên cứu khi nhắc đến Chơi giữa mùa trăng thường tập trung nhiều hơn vào tác phẩm đầu tiên Chơi giữa mùa trăng , bởi xem đây là tác phẩm tiêu biểu cho dòng thơ xuôi của Hàn Mặc Tử. Tương tự phần lớn những bài thơ khác của mình, Chơi giữa mùa trăng , chỉ với cái tựa đề, Hàn đã dẫn người đọc đến một không gian tràn ngập ánh trăng huyền ảo. Trăng nơi đây là trăng mùa thu, hay nói chính xác là trăng rằm mùa thu. Trăng lan tỏa trên mặt sông biến dòng sông thành một “đường trăng trải chiếu vàng”. Nhà thơ bơi thuyền trên sông trăng cùng một người chị. Hai chị em bơi thuyền đi “Chơi giữa mùa trăng ”: “Thuyền đi êm ái quá, chúng tôi cứ ngờ là đi trong vũng chiêm bao, và say sưa, và ngây ngất vì ánh sáng, hai chị em như đê mê không còn biết có mình và nhận mình là ai nữa. Huyền ảo khởi sự. Mỗi phút trăng lên mỗi cao, khí hậu cũng tăng sức ôn hòa lên mấy độ, và trí tuệ, và mộng, và thơ, và nước, và thuyền dâng lên, đồng dâng lên như khói... Ở thượng tầng không khí, sông Ngân Hà trinh bạch đương đắm chìm các ngôi sao đi lạc đường. Chị tôi bỗng reo to lên: “Đã gần tới sông Ngân rồi! Chèo mau lên em! Ta cho thuyền đậu ở bến Hàn Giang!” . Theo tác giả Lê Huy Oanh: “Chúng ta không biết rõ quả thật hai chị em Nguyễn Trọng Trí có từng chèo thuyền đi chơi sông trăng bao giờ hay không. Dầu có thật hay không thì chúng ta cũng vẫn thấy rõ ràng Hàn Mặc Tử đã vận dụng trí tưởng tượng để tạo dựng (hoặc tô điểm) cuộc “Chơi giữa mùa trăng” đó thành một biểu tượng. Sự huyền ảo tinh khiết của cảnh đó tượng trưng cho cõi mộng của tác giả, bởi đối với Hàn Mặc Tử chỉ trong cõi mộng, chàng mới thấy mình lâng lâng vui sướng”. Và Lê Huy Oanh khẳng định: “Chơi giữa mùa trăng là một bài văn loại thơ xuôi rất đặc sắc, cả về nội dung lẫn hình thức”. Trong khi đó, theo tác giả Lê Phụng, áng thơ xuôi Chơi giữa mùa trăng của Hàn Mặc Tử làm gợi nhớ đến không gian của vài truyện cổ Việt Nam, mà cụ thể là truyện Từ Thức lấy vợ tiên, chép trong bộ Truyền Kỳ Mạn Lục của Nguyễn Dữ. Lê Phụng viết: “Phải chăng đó là biệt tài của Hàn Mặc Tử đã biến đổi một truyện cổ tích thành một áng thơ xuôi? Còn một chi tiết đáng để ý, tác giả cho biết là chị ông khi đó mới mười lăm. Như vậy áng thơ xuôi này chính là một giấc mơ trở lại thời niên thiếu của Hàn Mặc Tử, ngày ông mới mười hai mười ba tuổi. Hàn Mặc Tử, dẫu mới mười hai mười ba tuổi đã lấy giấc mơ vũ trụ làm thi hứng. Hàn Mặc Tử đeo đẳng hứng thơ giấc mơ vũ trụ đó trong nhiều sáng tác khác của ông... Phải chăng ước mong đó chính là mầm mống dòng thơ Đạo của Hàn Mặc Tử?”. Phần còn lại trong tập Chơi giữa mùa trăng đều đáng được xem là thứ tùy bút viết bằng thứ văn xuôi thi vị hóa... Nhìn chung, dù mỗi người cảm nhận về Chơi giữa mùa trăng một cách khác nhau, song điều cần khẳng định, tác phẩm này đã để lại một dấu ấn hết sức quan trọng trong sự nghiệp thi ca của Hàn Mặc Tử. Đặc biệt, cùng với các tác giả Xuân Diệu (điển hình với tập Phấn thông vàng), Huy Cận, Bích Khê, Chế Lan Viên..., Hàn Mặc Tử là một trong những thi sĩ đầu tiên đã góp phần cổ súy, hiển dương lối thơ xuôi tại nước ta. Trần Trung Sáng