"Cho con thêm vài năm, được không ba?"
(Cadn.com.vn) - Nghe tin gia đình nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường-Lâm Thị Mỹ Dạ vừa trở lại Huế, ngày 24-8, tôi đến thăm, thấy nhà văn đang ngồi ở "hành lang long não" Gác Trịnh, tầng hai khu chung cư Nguyễn Trường Tộ (chỗ ở cũ của vợ chồng Tường- Dạ). Gặp nhau, anh Tường vui vẻ bắt tay, nói chuyện rất sôi nổi. Anh bảo: "Về Huế anh thấy vui hơn, khỏe hơn". Anh Tường nói chuyện cùng tôi như hồi còn ở Huế tuy hơi khó nghe. Anh nói về các vị tướng đã tạo nên lịch sử nước Việt người Quảng Bình là Nguyễn Hữu Cảnh, Võ Nguyên Giáp... Nhiều bạn bè văn nghệ tiếp tục đến thăm như Nguyễn Khoa Điềm, Nhất Lâm, Mai Văn Hoan, Nguyễn Văn Dũng, Tô Nhuận Vỹ... Vợ chồng anh được hai con gái đưa ra đường đi bộ Nguyễn Đình Chiểu uống cà-phê với các nhà văn Võ Quê, Tô Nhuận Vỹ, Ngô Minh, Nguyễn Đắc Xuân, bác sĩ Dương Đình Châu, nhà báo Thanh Tùng... rồi lên thăm vườn An hiên của bà Tùng Chi... Được ngồi bên sông Hương, anh vui lắm!
Nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường ngày về Huế. |
Ngày 28-8, tôi đang ở Tân Kỳ, Nghệ An giỗ ông ngoại mấy cháu thì nhà văn Tô Nhuận Vỹ điện thoại: "Hoàng Phủ đi cấp cứu rồi. Tai biến. Huyết áp lên trên 200, giờ đang nguy kịch! Hiện đang cấp cứu ở Bệnh viện Đại học Y Dược Huế...". Tôi bàng hoàng, vội vàng lên tàu về Huế, vô bệnh viện, nhìn anh đang nằm đó, hôn mê sâu...
Con gái đầu nhà thơ, Hoàng Dạ Thư, biên tập viên NXB Trẻ, chưa bao giờ làm thơ, trước nỗi buồn đau này đã viết bài thơ nước mắt: "Cho con thêm vài năm":
Cho con thêm vài năm
Để mỗi sáng được đẩy ba xuống uống ngụm trà nhìn người qua lại
Để được thấy mắt ba hiền từ cúi trên trang báo
Vẫy tay khi con xách túi chợ về
Cho con thêm vài năm
Hơn bốn mươi nhưng con vẫn yếu đuối trước cuộc đời
Nước mắt vẫn trào mỗi lần chỉ mới nghĩ về mất mát
Vài năm - con có đủ mạnh mẽ hơn không?
Cho con thêm vài năm
Để hai cháu lớn thêm thành bờ vai vững chãi
Đủ cho con dựa vào mỗi lúc khổ đau
Cho con thêm vài năm
Có ba quờ tay đắp tấm chăn trên ngực mẹ
Khi đêm về
Để căn nhà đỡ cô quạnh
Dáng mẹ lui hui một mình
Cho con thêm vài năm
Được không ba?
Đọc bài thơ của cháu mà tê tái lòng! Hay số phận đưa anh ra Huế để vĩnh viễn nằm lại với Huế, nơi đã sinh ra nhân cách Hoàng Phủ Ngọc Tường, văn chương Hoàng Phủ Ngọc Tường? Nói cách khác, sông Huế, núi Huế, những con đường Huế, những vườn cây Huế... đã gọi Hoàng Phủ về...? Nghĩ thế, nhưng tôi vẫn tin Hoàng Phủ sẽ thoát khỏi bạo bệnh, như những lần trước...
Tôi nhớ, trước Tết Nhâm Thìn (2011) một tháng, vợ chồng nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường-nhà thơ Lâm Thị Mỹ Dạ nhắn tin chào anh em văn nghệ sĩ Huế để vào Sài Gòn ăn Tết với con gái và hai cháu ngoại. Đang nằm viện điều trị bệnh cột sống nhưng tôi vẫn cố về tiễn đôi bạn thân thiết của tôi từ hồi trường huyện. Ngồi trên xe taxi, nhà bút ký nổi tiếng Hoàng Phủ Ngọc Tường thò tay ra cửa xe bắt tay tôi thật chặt rồi rưng rưng bảo: "Vào ăn Tết với con cháu xong là ra Huế liền. Mình mà xa Huế lâu không chịu được mô...". Nhưng sau đó, vợ chồng anh ở lại Sài Gòn để sống gần con cháu. Huế là nguồn cảm hứng vô tận của văn chương Hoàng Phủ Ngọc Tường. Bút ký, thơ Hoàng Phủ không nêu cụ thể địa danh Huế vẫn nồng đậm chất quyến rũ của Huế. Chỉ đọc qua tên các tác phẩm đã xuất bản của Hoàng Phủ, cũng đã thấy "rất Huế", "rất Mệ". Đọc tập bút ký "Lời tạ từ gửi một dòng sông" của Hoàng Phủ Ngọc Tường mà buồn. Bởi đây là lời chia tay, là tập sách cuối cùng sau gần 20 tập thơ và bút ký Hoàng Phủ Ngọc Tường gửi đến bạn đọc. Trong 20 tập sách ấy, có đến 16 cuốn anh viết và in sau khi bị bạo bệnh ở Đà Nẵng, phải nằm một chỗ, ngồi xe lăn từ tháng 6-1998 đến nay. Thế mới biết cái trữ lượng Huế trong anh giàu có như thế nào. Bởi thế nên anh đã gọi đời văn của một người là một dòng sông-Lời tạ từ gửi một dòng sông. Trong lời đề từ cuốn sách, nhà văn viết: "Cuốn sách nhỏ này có thể xem là lời tạ từ của tác giả gửi một dòng sông và dòng chảy của nó xuyên qua mọi bờ bến. Quả là tập bút ký này có hay có dở nhưng cuối cùng là tâm huyết của tôi gửi lại cho bạn đọc". Cứ như là anh đang tạ từ sông Hương, dòng sông đã cho anh bút ký nổi tiếng Ai đã đặt tên cho dòng sông. Dòng sông đã chảy suốt đời văn và đời người của Hoàng Phủ. Anh chiêm nghiệm: "Như một người đã chiêm nghiệm trong im lặng và trong sương khói chỉ để giữ lại những nét đẹp sâu thẳm của thiên nhiên, từ dưới đáy kinh nghiệm của một đời cầm bút, tôi đã không ngần ngại gửi tâm hồn mình vào tác phẩm, vẽ lại đời mình bằng màu nước của dòng sông, nó xanh biếc và yên tĩnh như một lẽ vĩnh hằng trong cảnh vật cố đô".
Ngô Minh