Vượt qua mặc cảm
(Cadn.com.vn) - Ngày tôi chào đời, ba đã bỏ rơi mẹ con tôi ở một miền rừng xa heo hút. Mẹ mang tôi về Đà Nẵng gửi cho gia đình ngoại nuôi nấng để rồi lại tiếp tục bước mưu sinh. Tôi lớn lên trong tình thương yêu, bảo bọc của ngoại và các cậu, dì. Khi học phổ thông, tôi từng là đứa học trò ngoan hiền, học giỏi và nhiều năng khiếu nên luôn được thầy cô, bạn bè yêu mến, gia đình hãnh diện. Tôi cũng đã từng ấp ủ ước mơ sau này sẽ thi vào đại học để trở thành nhà giáo, nhà báo... Nhưng dòng đời không êm đềm mãi vậy, càng lớn hơn tôi đã dần dà mặc cảm về thân phận mình vì không có cha, sớm sống xa mẹ, gia cảnh nghèo túng. Từ đó, tôi gần như lơ là việc học để bắt đầu trượt dài theo những cuộc chơi thiếu lành mạnh của giới trẻ.
Mùa hè năm 1998, sau khi tốt nghiệp THPT, thay vì miệt mài đèn sách ôn thi đại học thì tôi lại như cánh chim được sổ lồng để thỏa thích lặn ngụp trong những buổi chè chén thâu đêm suốt sáng, những tháng ngày đi hoang. Tôi còn nhớ, bà ngoại đã không ít lần lụm khụm đi khắp các nẻo đường tìm tôi và khóc hết nước mắt để dỗ dành, khuyên bảo đứa cháu hư hỏng trở về mái ấm gia đình. Thương ngoại, tôi thi thoảng ở nhà vài ngày rồi lại quen chân chạy theo lối cũ.
18 tuổi, với sức trẻ tràn trề, lại thêm một chút võ nghệ thành thạo được luyện rèn từ nhỏ nên tôi luôn là kẻ khôn lanh và liều lĩnh trong những lần tham gia ẩu đả, thanh toán lẫn nhau và nhanh chóng chiếm được cảm tình của các "đàn anh". Vì thế, tôi ngày càng trở nên hiếu thắng, ngạo mạn và tỏ ra xem thường pháp luật. Nhưng rồi việc gì đến thì cũng sẽ đến, tôi đã phải sớm trả giá: Vào một đêm gần cuối tháng 11 - 1999, sau khi nhậu say, vì một mâu thuẫn nhỏ, tôi cùng nhóm bạn vừa kéo đến tấn công, đập phá một quán karaoke thì bị lực lượng công an và dân phòng xuất hiện ngăn chặn. Nhóm của tôi đã dùng gạch, đá và hung khí chống cự lại để tìm đường bôn tẩu. Khi lực lượng làm nhiệm vụ truy đuổi quyết liệt, tôi đứng lại "cản địa" cho nhóm bạn thoát thân...
Hơn hai tháng dài nằm trong trại tạm giam chờ xét xử, tôi đã có quãng thời gian bình tâm để suy nghĩ, dằn vặt rất nhiều về những gì mình đã làm. Ngoại, mẹ và bạn bè thân đều đặn hằng tuần thăm nuôi, động viên nên tôi dần trở lại là chính tôi của thời thơ ấu hiền hòa và nung nấu quyết tâm hoàn lương - dù chưa biết được mức án tù sẽ dành cho mình là bao nhiêu. Với tội danh "Chống người thi hành công vụ", tôi bị tòa tuyên mức án 12 tháng tù cộng với 24 tháng thử thách - nhưng được cho hưởng án treo...
Tác giả (nam) cùng với sinh viên tham gia các hoạt động thiện nguyện năm 2014. |
Trở về với đời thường, tôi tự nhốt mình trong nhà để lảng tránh những gì đã qua. Tôi cũng mày mò bài vở tự ôn thi đại học nhưng thực sự không thể nhét nổi vào đầu sau quá nhiều biến cố. Tôi lại rơi vào trạng thái mặc cảm, bi quan, chán chường... Một hôm, chú cảnh sát khu vực tìm đến với tôi để trò chuyện và ngỏ lời mời vào đội dân phòng địa phương, sau nhiều ngập ngừng, tôi đồng ý tham gia. Tôi đâu hề biết rằng đây chính là một bước ngoặt khai sáng cho cuộc đời tôi.
Vào đội, tôi hăng say cống hiến như để tự chuộc lại những lầm lỗi ngày nào. Giờ đây, những tri thức căn bản, những kỹ năng võ thuật và một chút kinh nghiệm xã hội cùng với bản lĩnh từng trải của tôi đã được áp dụng đúng hướng để phục vụ tích cực cho việc bảo vệ sự bình yên của cộng đồng. Đội dân phòng của chúng tôi liên tục gặt hái được nhiều thành tích nổi bật trong công tác bảo vệ ANTT và đã trở thành một trong những đội Dân phòng tiêu biểu của P. Chính Gián cũng như của Q. Thanh Khê trong suốt nhiều năm liền. Bản thân tôi đã nhiều lần không ngại hiểm nguy để luôn sát cánh hỗ trợ các chiến sĩ CAP kiên trì đấu tranh trấn áp nhiều loại tội phạm, phá nhiều vụ án và bắt được một số đối tượng bị truy nã. Bên cạnh đó, công tác thanh niên tình nguyện tại địa phương cũng được tôi chung tay phát triển hiệu quả qua nhiều phong trào thiết thực... Tôi được tập thể tin tưởng bầu làm Đội trưởng Đội Dân phòng, bầu làm Bí thư Chi đoàn khu dân cư và năm 2014 được vinh dự trúng cử Đại biểu HĐND phường khóa X và là một trong số ít đại biểu trẻ tuổi nhất.
Trong suốt quãng thời gian này, tôi cũng đã làm nhiều công việc để kiếm sống và tranh thủ thi đại học hai lần nhưng vẫn không đạt được ước nguyện, có lẽ là do rất thiếu sự tập trung. Một người bạn thân đã khuyên tôi: "Muốn đến đích, nếu không đi được đường thẳng thì nên đi đường vòng". Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về điều này và quyết định thi vào hệ đại học vừa làm vừa học. Tháng 8 - 2007, tôi được kết nạp Đảng. Một niềm hạnh phúc ngoài sức tưởng tượng so với những gì đã diễn ra trước đó, bởi lẽ một người có tiền án như tôi thì mấy ai sẽ dám nghĩ đến điều lớn lao này? Từ đó, tôi càng phấn đấu nhiều hơn trên nhiều mặt công tác từ thiện. Qua gần 9 năm tự nguyện phục vụ công tác phong trào ở địa phương (1999 - 2008), với nhiều thành tích đạt được, cá nhân tôi liên tục được chính quyền, công an, đoàn thể các cấp tuyên dương, khen thưởng và trao tặng những danh hiệu như: Thanh niên tiên tiến tiêu biểu cấp thành phố, cán bộ Hội chủ chốt, thanh niên sống đẹp,...
Tháng 9 - 2008, thông qua sự giới thiệu, tôi chính thức được tuyển dụng vào làm việc tại một trường cao đẳng nghề. Với tấm bằng đại học không chính quy; với một quá khứ phạm tội, tôi đã rất nhiều lần lo lắng, mặc cảm khi đối diện với môi trường công tác mới - nơi chuyên trách sự nghiệp giáo dục và đào tạo thế hệ trẻ. Dần dần, nhờ được sự động viên của các thầy trong Ban Giám hiệu và sự dìu dắt, giúp đỡ của bạn bè, đồng nghiệp nên tôi đã lấy lại được sự tự tin cần thiết và bắt nhịp kịp với công việc mới, môi trường mới để thỏa niềm mơ ước đã từng ấp ủ ngày nào. Và hôm nay, bước vào tuổi 35, tôi đang "sở hữu" một gia đình nhỏ hạnh phúc, sung túc; là giáo viên, là Phó trưởng phòng Đào tạo, kiêm Phó bí thư Đoàn thường trực của trường...
Tôi viết lại câu chuyện này, trước hết là để dặn dò mình, cũng mong nhắn gửi đến các bạn trẻ: quá khứ xấu không hẳn sẽ làm bạn nhỏ bé hơn nếu cứ cố vùi chôn, khép kín mà đôi lúc bạn cũng cần phải mở ra để chạy đua với chính nó. Vâng, tôi đã vượt qua nhiều sự mặc cảm lớn lao để làm lại cuộc đời bằng cách làm như thế đó!
Lê Tú Mỹ